1. Cho thuê ô tô tự lái Đà Lạt - 02633 519 539
    Dismiss Notice
Dismiss Notice

đăng tin việc làm miễn phí: Group việc làm xem


Đà Lạt Cần bán gấp nhà Bình Tân + Nhà trọ, cho thuê 10tr tháng

Discussion in 'Việc Làm Đà Lạt' started by Winwin68, Nov 4, 2018.

  1. Winwin68 Guest
    Winwin68

    Winwin68 Guest

    Nhà chính chủ. Miễn trung gia, môi giới nha

    Tel Anh Nhật - Anh Dũng 0903667352

    Cần bán gấp 1 căn nhà và 1 dãy phòng trọ như sau:
    1) Dãy phòng trọ cho thuê 2 mặt tiền:
    - Diện tích: 5m*15m.
    - 2 mặt tiền đường 8m và 8m
    - Hiện đang có 5 phòng đang cho thuê giá 10 triệu/1 Tháng.
    - hạp xây biệt thự 2 mặt tiền để ở.
    - D:c: 330/8/19/63 Quốc Lộ 1A, Bình Hưng Hoà B, Bình Tân, HCM ( Ngay ngã 4 Gò Mây)
    - Giá 3.5 tỷ - Thương Lượng


    2) Nhà Phố đang ở. Hẻm Oto
    - Diện tích: 4.2m * 16m
    - Đậu Ô Tô, 1...

    Cần bán gấp nhà Bình Tân + Nhà trọ, cho thuê 10tr tháng

    Xem chi tiết tại link gốc...
     
  2. phuong7 Active Member
    phuong7

    phuong7 Active Member

    Joined:
    Aug 16, 2018
    Messages:
    1,971
    Likes Received:
    0
    Trophy Points:
    36
    Gender:
    Female
    chuyển nhà thành hưng Sau khi kết hôn, vợ chồng chị Oanh (35 tuổi, sống tại quận Hoàng Mai, Hà Nội) ở với mẹ chồng một năm, sau đó ra riêng. Chị không phàn nàn về kinh tế vì anh làm tốt, yêu con.

    Tuy nhiên, mẹ chồng chị thường xuyên viếng thăm nhà riêng của họ, can thiệp mọi chuyện, từ ăn uống, sinh hoạt... Lúc không đến được thì bà gọi điện chỉ đạo từ xa. Đều đặn, cứ 5h sáng, vợ chồng chị Oanh đang ngủ say, bà đã gọi điện, giục con dâu: “Dậy đi nhé, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng cho con”. Cứ 5h30 chiều mỗi ngày, bà sẽ gọi điện: “Về lo đón con cái không được đi đâu nhé”. Tuần tự, 7h30 tối sẽ là cuộc gọi nhắc ăn tối, 9h30 thì gọi điện nhắc đi ngủ.

    Ban đầu chị Oanh còn cố gắng bắt máy, nhưng kéo dài, chị mệt mỏi không nghe nữa. Căng thẳng mẹ chồng nàng dâu lên đến đỉnh điểm. Chị Oanh nói với chồng, thì anh chỉ bảo: “Tính bà như thế, vợ lựa cách khéo khéo mà cư xử”.

    “Khi tôi cần một người đồng cảm, cần một bờ vai để dựa thì anh lại không làm được, anh để mặc tôi chống chọi với 'vòng kim cô' của mẹ chồng”, chị Oanh tâm sự. Cuối năm 2017, khi hôn nhân quá bế tắc, chị Oanh quyết định ly hôn.

    Luật sư Nguyễn Văn Tú, Chủ tịch Công ty Luật TNHH Fanci, người đồng hành với chị Oanh trong vụ án ly hôn, nhận định:

    “Chị Oanh đã bị sức ép tâm lý trong thời gian dài từ thói quen kiểm soát của mẹ chồng. Nhẽ ra người chồng phải là cầu nối, giúp hóa giải mâu thuẫn. Tuy nhiên, anh lại để mặc vợ tự xoay sở. Không thể giải quyết mâu thuẫn trầm trọng bằng cách đơn giản, hời hợt, sự cố gắng quá ít ỏi như vậy”.

    Luật sư Tú cho rằng: “Có thể anh chồng này yêu thương nhưng lại không đủ kỹ năng để ứng xử. Cuộc sống gia đình hiện nay chỉ yêu thương, chân thành là chưa đủ, còn phải khéo léo... Trong các mối quan hệ, nếu người chồng quá vụng về, người vợ phải căng mình ra che chắn hết thì khó có được hạnh phúc”

    Luật sư Ngọc Lan (Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho biết chuyện vợ đưa đơn ly hôn do chồng quá vụng trong đối nhân xử thế không hề hiếm.

    Anh Minh, chồng chị Hà (33 tuổi, sống tại Hà Nội) là dân công nghệ thông tin, đã mở một công ty riêng và khá thành đạt. Chị Hà là con một nên anh chị về sống chung với bố mẹ vợ.

    Năm năm sau khi kết hôn, chị Hà lần lượt sinh 2 con. Chăm sóc hai con nhỏ vất vả nhưng chị có sự hỗ trợ lớn từ cha mẹ đẻ. Còn anh Minh thì vẫn sống như thời độc thân, vô lo vô nghĩ, đôi lúc cư xử cộc cằn với gia đình vợ. Khi cha mẹ vợ góp ý về việc chăm sóc gia đình, anh Minh đáp lại bằng thái độ hờ hững, có khi nói xẵng.

    Cuộc sống chung ngột ngạt, nhưng khi chị Hà đề xuất ra ở riêng, chồng chị lại kiếm cớ thoái thác. Một mặt anh khó chịu vì phải ở rể, nhưng mặt khác vẫn muốn dựa vào nhà vợ để có nhiều thời gian rảnh. Không lâu sau chị đâm đơn ly dị.

    Luật sư Ngọc Lan - người hỗ trợ chị Hà trong vụ ly hôn - cho rằng những người đàn ông như anh Minh thực chất là thiếu kỹ năng giao tiếp, xử lý các mối quan hệ. Khi sống riêng, mâu thuẫn của hai vợ chồng sẽ dễ xử lý hơn. Nhưng chị Hà và chồng sống chung với nhà vợ nên mâu thuẫn sẽ chồng chéo, phức tạp.

    “Mỗi gia đình đều có những quy tắc riêng, muốn hòa nhập thì mình phải cố gắng thay đổi. Nếu không muốn hoặc không đủ khéo léo để thay đổi, thì chuyện chia tay là không tránh khỏi”, luật sư Ngọc Lan nhận định. taxi tải thành hưng
     
  3. phuong7 Active Member
    phuong7

    phuong7 Active Member

    Joined:
    Aug 16, 2018
    Messages:
    1,971
    Likes Received:
    0
    Trophy Points:
    36
    Gender:
    Female
    chuyển nhà thành hưng Sau khi kết hôn, vợ chồng chị Oanh (35 tuổi, sống tại quận Hoàng Mai, Hà Nội) ở với mẹ chồng một năm, sau đó ra riêng. Chị không phàn nàn về kinh tế vì anh làm tốt, yêu con.

    Tuy nhiên, mẹ chồng chị thường xuyên viếng thăm nhà riêng của họ, can thiệp mọi chuyện, từ ăn uống, sinh hoạt... Lúc không đến được thì bà gọi điện chỉ đạo từ xa. Đều đặn, cứ 5h sáng, vợ chồng chị Oanh đang ngủ say, bà đã gọi điện, giục con dâu: “Dậy đi nhé, chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng cho con”. Cứ 5h30 chiều mỗi ngày, bà sẽ gọi điện: “Về lo đón con cái không được đi đâu nhé”. Tuần tự, 7h30 tối sẽ là cuộc gọi nhắc ăn tối, 9h30 thì gọi điện nhắc đi ngủ.

    Ban đầu chị Oanh còn cố gắng bắt máy, nhưng kéo dài, chị mệt mỏi không nghe nữa. Căng thẳng mẹ chồng nàng dâu lên đến đỉnh điểm. Chị Oanh nói với chồng, thì anh chỉ bảo: “Tính bà như thế, vợ lựa cách khéo khéo mà cư xử”.

    “Khi tôi cần một người đồng cảm, cần một bờ vai để dựa thì anh lại không làm được, anh để mặc tôi chống chọi với 'vòng kim cô' của mẹ chồng”, chị Oanh tâm sự. Cuối năm 2017, khi hôn nhân quá bế tắc, chị Oanh quyết định ly hôn.

    Luật sư Nguyễn Văn Tú, Chủ tịch Công ty Luật TNHH Fanci, người đồng hành với chị Oanh trong vụ án ly hôn, nhận định:

    “Chị Oanh đã bị sức ép tâm lý trong thời gian dài từ thói quen kiểm soát của mẹ chồng. Nhẽ ra người chồng phải là cầu nối, giúp hóa giải mâu thuẫn. Tuy nhiên, anh lại để mặc vợ tự xoay sở. Không thể giải quyết mâu thuẫn trầm trọng bằng cách đơn giản, hời hợt, sự cố gắng quá ít ỏi như vậy”.

    Luật sư Tú cho rằng: “Có thể anh chồng này yêu thương nhưng lại không đủ kỹ năng để ứng xử. Cuộc sống gia đình hiện nay chỉ yêu thương, chân thành là chưa đủ, còn phải khéo léo... Trong các mối quan hệ, nếu người chồng quá vụng về, người vợ phải căng mình ra che chắn hết thì khó có được hạnh phúc”

    Luật sư Ngọc Lan (Đoàn Luật sư TP Hà Nội) cho biết chuyện vợ đưa đơn ly hôn do chồng quá vụng trong đối nhân xử thế không hề hiếm.

    Anh Minh, chồng chị Hà (33 tuổi, sống tại Hà Nội) là dân công nghệ thông tin, đã mở một công ty riêng và khá thành đạt. Chị Hà là con một nên anh chị về sống chung với bố mẹ vợ.

    Năm năm sau khi kết hôn, chị Hà lần lượt sinh 2 con. Chăm sóc hai con nhỏ vất vả nhưng chị có sự hỗ trợ lớn từ cha mẹ đẻ. Còn anh Minh thì vẫn sống như thời độc thân, vô lo vô nghĩ, đôi lúc cư xử cộc cằn với gia đình vợ. Khi cha mẹ vợ góp ý về việc chăm sóc gia đình, anh Minh đáp lại bằng thái độ hờ hững, có khi nói xẵng.

    Cuộc sống chung ngột ngạt, nhưng khi chị Hà đề xuất ra ở riêng, chồng chị lại kiếm cớ thoái thác. Một mặt anh khó chịu vì phải ở rể, nhưng mặt khác vẫn muốn dựa vào nhà vợ để có nhiều thời gian rảnh. Không lâu sau chị đâm đơn ly dị.

    Luật sư Ngọc Lan - người hỗ trợ chị Hà trong vụ ly hôn - cho rằng những người đàn ông như anh Minh thực chất là thiếu kỹ năng giao tiếp, xử lý các mối quan hệ. Khi sống riêng, mâu thuẫn của hai vợ chồng sẽ dễ xử lý hơn. Nhưng chị Hà và chồng sống chung với nhà vợ nên mâu thuẫn sẽ chồng chéo, phức tạp.

    “Mỗi gia đình đều có những quy tắc riêng, muốn hòa nhập thì mình phải cố gắng thay đổi. Nếu không muốn hoặc không đủ khéo léo để thay đổi, thì chuyện chia tay là không tránh khỏi”, luật sư Ngọc Lan nhận định. taxi tải thành hưng
     
  4. phuong7 Active Member
    phuong7

    phuong7 Active Member

    Joined:
    Aug 16, 2018
    Messages:
    1,971
    Likes Received:
    0
    Trophy Points:
    36
    Gender:
    Female
    Tột cùng nỗi đau, tôi chọn cách tha thứ

    chuyển nhà thành hưng Tuổi 20, tôi khao khát một người đàn ông đủ mạnh mẽ, bản lĩnh, giỏi giang hơn mình để có thể dựa vào. Một chàng hoàng tử như trong những giấc mơ cổ tích đến và dắt tay mình cùng đi. Nhưng người đàn ông ấy không đến ở tuổi hai mươi. Chàng lại đến, khi tôi đã trở thành người đàn bà đầu bù tóc rối, sợ hãi tìm những nếp nhăn trong gương mỗi ngày, khi sự nhiệt huyết yêu đương trong tôi đã mỏi mệt, chỉ còn sự mặc cảm khoét ruỗng mình đến nỗi thấy mình cô đơn hơn cả một con ốc lang thang trên sa mạc. Không còn những căng tràn sức sống, không còn những nông nổi để bất chấp mộng mơ, tôi ôm nỗi đau rất đàn bà - nỗi đau bị người đàn ông duy nhất cuộc đời mình khao khát từ chối.

    Nỗi đau bị từ chối không phải hồn nhiên như tuổi 20, từ chối nắm tay nhau đi cùng một đoạn đường cho khác người xa lạ rồi vội vã quên nhau trước ngã ba đường. Nỗi đau bị từ chối của một người đàn bà tự thấy mình già nua ở cuối mùa nhan sắc, là nỗi đau khi thấy bản thân không còn được khao khát nữa. Người đàn bà già nua xấu xí, cố siết lấy bàn tay người đàn ông của mình mãi mà vẫn không chặt, vì người đàn bà ấy không còn được nắm tay nữa. Ở tuổi hai mươi, người đàn bà khinh khỉnh đón nhận những ánh mắt dán chặt vào bộ ngực căng tràn hay cặp đùi mơn mởn của mình, suy nghĩ làm cách nào để đưa được cô gái ấy lên giường. Bây giờ, người đàn ông liếc ngang người đàn bà già nua ấy một cách hời hợt và nghĩ trong đầu, làm thế nào để không phải lên giường với người đàn bà này.

    Có những đêm trằn trọc, người đàn bà già nua ấy cố tình nhắn cho người đàn ông một dòng tin rằng "em nhớ anh", để nhận lại lời xua đuổi một cách lịch sự trăm lần như một: "Em ngủ đi". Không đơn giản là đau. Cũng không phải là nỗi buồn hay sự hụt hẫng mà là một thứ hanh hao rất khó gọi tên.

    Ngày bị người đàn ông duy nhất cuộc đời mình từng khao khát từ chối, tôi gọi đó là một trong những ngày tận cùng của tuyệt vọng. Không tham gia một trận chiến, mà vẫn thấy bản thân đầy thương tích. Tôi ôm ngực mình rạn vỡ, để nhắc nhở mình rằng, mình đã gầy mòn, héo úa như một cành hoa. Người đàn ông duy nhất mà tôi khao khát tìm mọi cách để lảng tránh tôi, chính xác hơn là lảng tránh để phải làm tình với tôi. Nỗi đau đó được gọi là vĩnh viễn. Đến chết cũng không bao giờ xóa nhòa được.

    Tôi vẫn biết bản thân sẽ chẳng mở lòng với một ai thêm, càng không bao giờ đặt mình quỵ lụy trước tình yêu hay ràng buộc trước bất kỳ một mối quan hệ nào, nhưng nỗi đau bị từ chối, nỗi đau khi phải thừa nhận bản thân không bao giờ được khao khát nữa, quả thực lớn bằng vết thương chí mạng. Sự kiêu hãnh trong tôi đã bị đánh gục hoàn toàn. Nhưng anh vẫn mãi mãi cho rằng, mình vô can.

    Vậy thì, nếu không chọn tha thứ cho cuộc đời, tôi biết phải tha thứ cho ai?

    Tận cùng đêm là… ngày

    Hằng đêm, trước khi khép mắt lại để cố vùi mình vào giấc ngủ nhọc nhằn, tôi vẫn thường tự nhắc nhủ bản thân rằng: Hãy tha thứ cho cuộc đời. Dù cho cuộc đời có vùi dập mình đến đâu, dù cho con người có tráo trở xấu xa đến cỡ nào, mình hãy tha thứ cho tất cả. Mình tha thứ cho cuộc đời, thì cuộc đời sẽ tha thứ lại cho mình. Nước mắt cũng lấp lánh như kim cương, đừng sợ phải khóc. Hãy sợ, khi nước mắt không còn rơi được nữa. Còn biết khóc nghĩa là còn biết tha thiết với cuộc đời, còn biết lưu luyến với tình người, sao phải sợ nước mắt đến vậy?

    Đêm dù có dài đến đâu thì tận cùng đêm cũng là ngày! Tận cùng của nỗi tuyệt vọng, ta sẽ thấy tuyệt vọng cũng đẹp như những vì sao trong đêm tối.

    Có những tháng ngày tuyệt vọng đến cùng cực, ôm nỗi buồn của một cô gái đầy bỡ ngỡ trước cuộc đời đã bị những xót xa cào xước hay ôm nỗi đau đớn của một người đàn bà đã biết nếm thấy vị ngọt trong nước mắt, tôi đều cảm thấy mình bình yên đến lạ lùng. Sóng gió vẫn gầm gào ngoài kia, nhưng trong trái tim này, tôi vẫn tìm được bình yên bởi trái tim đã biết lựa chọn bao dung và tha thứ. Khi ấy, tôi lại tha thiết tin rằng, rồi cuộc đời sẽ tha thứ lại cho mình dẫu mình có làm biết bao điều xuẩn ngốc.

    Đột ngột, đến một cái tuổi, tôi cảm thấy cô đơn có vị ngọt the cay của một viên kẹo bạc hà. Không phải cái kiểu giả vờ chai sạn, tôi không muốn mình từ chối những đặc quyền chỉ có ở tuổi thanh xuân, vẫn luôn muốn sống như ở tuổi thanh xuân, chỉ là trái tim biết rung động nhưng không thể nào thổn thức nữa. taxi tải thành hưng
     
  5. phuong7 Active Member
    phuong7

    phuong7 Active Member

    Joined:
    Aug 16, 2018
    Messages:
    1,971
    Likes Received:
    0
    Trophy Points:
    36
    Gender:
    Female
    Tột cùng nỗi đau, tôi chọn cách tha thứ

    chuyển nhà thành hưng Tuổi 20, tôi khao khát một người đàn ông đủ mạnh mẽ, bản lĩnh, giỏi giang hơn mình để có thể dựa vào. Một chàng hoàng tử như trong những giấc mơ cổ tích đến và dắt tay mình cùng đi. Nhưng người đàn ông ấy không đến ở tuổi hai mươi. Chàng lại đến, khi tôi đã trở thành người đàn bà đầu bù tóc rối, sợ hãi tìm những nếp nhăn trong gương mỗi ngày, khi sự nhiệt huyết yêu đương trong tôi đã mỏi mệt, chỉ còn sự mặc cảm khoét ruỗng mình đến nỗi thấy mình cô đơn hơn cả một con ốc lang thang trên sa mạc. Không còn những căng tràn sức sống, không còn những nông nổi để bất chấp mộng mơ, tôi ôm nỗi đau rất đàn bà - nỗi đau bị người đàn ông duy nhất cuộc đời mình khao khát từ chối.

    Nỗi đau bị từ chối không phải hồn nhiên như tuổi 20, từ chối nắm tay nhau đi cùng một đoạn đường cho khác người xa lạ rồi vội vã quên nhau trước ngã ba đường. Nỗi đau bị từ chối của một người đàn bà tự thấy mình già nua ở cuối mùa nhan sắc, là nỗi đau khi thấy bản thân không còn được khao khát nữa. Người đàn bà già nua xấu xí, cố siết lấy bàn tay người đàn ông của mình mãi mà vẫn không chặt, vì người đàn bà ấy không còn được nắm tay nữa. Ở tuổi hai mươi, người đàn bà khinh khỉnh đón nhận những ánh mắt dán chặt vào bộ ngực căng tràn hay cặp đùi mơn mởn của mình, suy nghĩ làm cách nào để đưa được cô gái ấy lên giường. Bây giờ, người đàn ông liếc ngang người đàn bà già nua ấy một cách hời hợt và nghĩ trong đầu, làm thế nào để không phải lên giường với người đàn bà này.

    Có những đêm trằn trọc, người đàn bà già nua ấy cố tình nhắn cho người đàn ông một dòng tin rằng "em nhớ anh", để nhận lại lời xua đuổi một cách lịch sự trăm lần như một: "Em ngủ đi". Không đơn giản là đau. Cũng không phải là nỗi buồn hay sự hụt hẫng mà là một thứ hanh hao rất khó gọi tên.

    Ngày bị người đàn ông duy nhất cuộc đời mình từng khao khát từ chối, tôi gọi đó là một trong những ngày tận cùng của tuyệt vọng. Không tham gia một trận chiến, mà vẫn thấy bản thân đầy thương tích. Tôi ôm ngực mình rạn vỡ, để nhắc nhở mình rằng, mình đã gầy mòn, héo úa như một cành hoa. Người đàn ông duy nhất mà tôi khao khát tìm mọi cách để lảng tránh tôi, chính xác hơn là lảng tránh để phải làm tình với tôi. Nỗi đau đó được gọi là vĩnh viễn. Đến chết cũng không bao giờ xóa nhòa được.

    Tôi vẫn biết bản thân sẽ chẳng mở lòng với một ai thêm, càng không bao giờ đặt mình quỵ lụy trước tình yêu hay ràng buộc trước bất kỳ một mối quan hệ nào, nhưng nỗi đau bị từ chối, nỗi đau khi phải thừa nhận bản thân không bao giờ được khao khát nữa, quả thực lớn bằng vết thương chí mạng. Sự kiêu hãnh trong tôi đã bị đánh gục hoàn toàn. Nhưng anh vẫn mãi mãi cho rằng, mình vô can.

    Vậy thì, nếu không chọn tha thứ cho cuộc đời, tôi biết phải tha thứ cho ai?

    Tận cùng đêm là… ngày

    Hằng đêm, trước khi khép mắt lại để cố vùi mình vào giấc ngủ nhọc nhằn, tôi vẫn thường tự nhắc nhủ bản thân rằng: Hãy tha thứ cho cuộc đời. Dù cho cuộc đời có vùi dập mình đến đâu, dù cho con người có tráo trở xấu xa đến cỡ nào, mình hãy tha thứ cho tất cả. Mình tha thứ cho cuộc đời, thì cuộc đời sẽ tha thứ lại cho mình. Nước mắt cũng lấp lánh như kim cương, đừng sợ phải khóc. Hãy sợ, khi nước mắt không còn rơi được nữa. Còn biết khóc nghĩa là còn biết tha thiết với cuộc đời, còn biết lưu luyến với tình người, sao phải sợ nước mắt đến vậy?

    Đêm dù có dài đến đâu thì tận cùng đêm cũng là ngày! Tận cùng của nỗi tuyệt vọng, ta sẽ thấy tuyệt vọng cũng đẹp như những vì sao trong đêm tối.

    Có những tháng ngày tuyệt vọng đến cùng cực, ôm nỗi buồn của một cô gái đầy bỡ ngỡ trước cuộc đời đã bị những xót xa cào xước hay ôm nỗi đau đớn của một người đàn bà đã biết nếm thấy vị ngọt trong nước mắt, tôi đều cảm thấy mình bình yên đến lạ lùng. Sóng gió vẫn gầm gào ngoài kia, nhưng trong trái tim này, tôi vẫn tìm được bình yên bởi trái tim đã biết lựa chọn bao dung và tha thứ. Khi ấy, tôi lại tha thiết tin rằng, rồi cuộc đời sẽ tha thứ lại cho mình dẫu mình có làm biết bao điều xuẩn ngốc.

    Đột ngột, đến một cái tuổi, tôi cảm thấy cô đơn có vị ngọt the cay của một viên kẹo bạc hà. Không phải cái kiểu giả vờ chai sạn, tôi không muốn mình từ chối những đặc quyền chỉ có ở tuổi thanh xuân, vẫn luôn muốn sống như ở tuổi thanh xuân, chỉ là trái tim biết rung động nhưng không thể nào thổn thức nữa. taxi tải thành hưng
     

Share This Page